Em chỉ ước làm sao, sẽ có ngày đong được
Và như thế, khoanh vùng trong giới hạn
Không phải tận cùng, như đang có trong em.
Em chưa một lần, muốn viết lại thành thơ
Nỗi buồn ngày anh đi, và rồi anh để lại
Em sợ cảm giác, nỗi buồn đau thức dậy
Khẽ chạm vào tim em- những bất hạnh cuộc đời.
Em mang trong mình, không chỉ một nỗi đau
Có đắng ngắt, nỗi buồn đau của nhân loại
Có day dứt, với tình ta không trọn vẹn
Chẳng bởi vì ai, nên chẳng thể trách người…
Thôi cứ mặc em đau, rồi sẽ hết đau
Tại trái tim em, nên chẳng thể làm gì
Nếu có đi qua, sẽ có ngày trở lại
Vì buồn đau là "đặc sản" của em rồi….
Có một điều duy nhất - chẳng thể đổi thay
Đó là Em- con người đa sầu, đa cảm
Trái tim Em đó- trong nỗi đau nhân loại
Vẫn muốn là Em – kẻ có trái tim này.
Nếu có một ngày……em bỏ TRÁI TIM đi……….
Mây Hồng
viết 9h10 a.m ngày 9/5/2013
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét