Sao có thể ra đi không từ biệt
Em khóc rồi anh thấu tỏ hay không
Sao chẳng biết bờ mi đang nhòe lệ
Ở nơi nào chưa kịp đến thân quen.
Ai trách gió, trách trời mây sớm tối
Cứ dại khờ để tắt nắng mưa tuôn
Thầm lặng đến chia ly cùng hội ngộ
Thật giả ngỡ ngàng, yêu ghét đan xen .
Ôi ảo giác đưa nhau vào mộng mị
Cõi thực đây dăm ba đứa bạn hiền
Nay sẵn có nơi mơ hồ lắm bạn
Mua chạnh lòng, mua cả những xót xa.
Trong cuộc sống dễ gì đâu bỏ cuộc
Chốn hoang đường sao mặc kệ buông tay
Có điều ước đêm nay trao màu nhiệm
Xa lại về gần thôi chẳng phải chia xa...
Mây Hồng 25/8/2013
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét