Biết không anh chú rể
Em đợi đã lâu rồi
Đến tháng mười anh bảo
Rước em làm cô dâu.
Cái tội anh đáng ghét
Bắt em phải chờ lâu
Lại còn thêm thử thách
Vì cái tính đa nghi.
Đến ngày mình đám cưới
Em mặc áo cô dâu
Khăn voan cài hoa trắng
Đẹp như vẽ trong tranh.
Nhìn xem ai vui sướng
Có vợ thật dễ thương
Cô dâu hiền đôn hậu
Của chú rể đời mình.
Cưới rồi đừng có trách
Em về mới “ra tay”
Nhất là tuần trăng mật
Em “rửa hận” biết ngay.
Đây nụ cười em tặng
Trên thiệp cưới chúng mình
Tháng mười mang tròn trịa
Đám cưới của uyên ương.
Cưới rồi mình hạnh phúc
Cưới rồi mình thương yêu
Cùng với bầy con nít
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét